
10 Tựa Game RPG Được Khen Nức Nở Nhưng Khi Chơi Lại Thấy… “Bình Thường”?
Thể loại RPG luôn có một sức hút đặc biệt. Khi mọi yếu tố như cốt truyện, thế giới, diễn xuất lồng tiếng và lối chơi hòa quyện, chúng ta sẽ có được những trải nghiệm gaming không thể nào quên, những tựa game được cả giới phê bình lẫn cộng đồng game thủ đón nhận nồng nhiệt. Tuy nhiên, không phải lúc nào những lời khen ngợi cũng hoàn toàn chính xác. Đôi khi, một tựa game bom tấn, được thổi phồng kỳ vọng, lại không thực sự mang đến trải nghiệm đỉnh cao như mong đợi khi bạn tự mình cầm tay vào chơi. Với tư cách là những người trực tiếp trải nghiệm hàng trăm giờ trong thế giới ảo, chúng tôi có vài điều muốn chia sẻ về những tựa game RPG nổi tiếng nhưng theo cảm nhận cá nhân và một phần cộng đồng, chúng lại hơi “overrated” – được đánh giá quá cao so với giá trị thực tế.
Không có nghĩa là những tựa game này dở tệ; thực tế, nhiều game trong danh sách vẫn có những điểm sáng riêng khiến người chơi thích thú. Nhưng để được ca ngợi như những kiệt tác bất hủ hay vượt trội hoàn toàn so với các game cùng thời? Có lẽ là chưa xứng đáng. Dưới đây là danh sách 10 tựa game RPG được đánh giá rất cao nhưng lại bị xem là overrated.
The Elder Scrolls V: Skyrim
Nhân vật chính Skyrim bên lửa trại trong thế giới mở rộng lớn
Vào năm 2011 (chứ không phải 2013 như bài gốc đề cập), The Elder Scrolls V: Skyrim đã thực sự tạo nên một cơn địa chấn trong làng game, vượt ra khỏi giới game thủ chuyên nghiệp để trở thành hiện tượng văn hóa đại chúng. Cách tiếp cận thế giới mở của Skyrim được đánh giá cao, cho phép người chơi khám phá và làm bất cứ điều gì họ muốn trong một thế giới rộng lớn đầy bí ẩn.
Tuy nhiên, vấn đề nằm ở chỗ, cốt truyện chính của Skyrim lại thiếu đi sự thúc đẩy và tính “cơ quan hành động” (agency) cần thiết. Mặc dù bạn là Dovahkiin, người được định mệnh chọn để cứu thế giới khỏi Alduin, nhưng dòng quest chính lại không đủ hấp dẫn để giữ chân người chơi bằng những nhiệm vụ phụ hay việc đơn giản là khám phá thế giới. So với người tiền nhiệm Oblivion – một tựa game dù còn “jank” (lỗi vụn vặt) đặc trưng của Bethesda nhưng lại có một câu chuyện chính lôi cuốn ngay từ đầu và giữ được nhịp độ – Skyrim lại có cảm giác quá “tinh chỉnh”, như thể lối chơi đã bị thử nghiệm thị trường quá nhiều để chiều lòng số đông.
Skyrim vẫn có nhiều điểm mạnh, đặc biệt là những cải tiến về chất lượng sống (quality-of-life) so với các game cùng loại. Nhưng để gọi nó là tựa game Elder Scrolls hay nhất thứ nhất hay thứ hai? Nhiều fan lâu năm của series sẽ không đồng ý.
Starfield
Tàu vũ trụ chiến đấu trong không gian của game Starfield
Tôi xin thề là danh sách này không chỉ tập trung vào “bóc mẽ” Bethesda, nhất là khi tôi lại là một người bảo vệ staunch (kiên định) cho Fallout 4. Việc Starfield xuất hiện ngay sau Skyrim chỉ là sự trùng hợp.
Đúng vậy, về mặt quy mô, Starfield là một thành tựu đáng kinh ngạc, cho phép chúng ta sống lại giấc mơ khám phá không gian hoang dã. Nhưng tôi cho rằng, trớ trêu thay, No Man’s Sky lại làm điều đó tốt hơn, đặc biệt khi nhìn lại khởi đầu đầy sóng gió của tựa game này.
Dù Bethesda có những điểm yếu cố hữu khi phát triển game của họ, một điều họ thường làm tốt là xây dựng một thế giới đáng để khám phá. Điều này lại không đúng với Starfield.
Việc di chuyển giữa các hành tinh được tạo ngẫu nhiên (procedurally generated) không thực sự hiệu quả, bất kể studio nào cố gắng thực hiện nó. Kết hợp với việc không thể bay trực tiếp từ hành tinh này sang hành tinh khác mà luôn phải thông qua màn hình tải (loading screen) hoặc cắt cảnh, Starfield cuối cùng mang lại cảm giác như một cuộc phiêu lưu rời rạc, không liền mạch, và gây thất vọng.
Fallout: New Vegas
Một phân cảnh nhiệm vụ trong Fallout New Vegas
Nếu chỉ xét riêng về cốt truyện, nhân vật và chất lượng viết kịch bản, thì Fallout: New Vegas, tin hay không, lại có thể được coi là “underrated” (bị đánh giá thấp hơn giá trị thực). Khi mới ra mắt, game này được nhắc đến rất nhiều, và điều đó hoàn toàn xứng đáng. Từ góc độ này, nó là một phiên bản cải tiến của Fallout 3 – vốn đã là một game hay.
Tuy nhiên, đáng tiếc, chúng ta phải đánh giá New Vegas dựa trên cả lối chơi của nó nữa, và đây là điểm mà game này còn thiếu sót.
Dù Obsidian đã làm rất tốt trong việc viết kịch bản, những điểm yếu của New Vegas lại càng trở nên rõ ràng hơn qua nhiều năm. Tác động của người chơi lên thế giới game không còn mạnh mẽ như chúng ta nhớ, và lối chơi lại không có nhiều mở rộng hay cải tiến đáng kể so với Fallout 3.
Đây không phải là lời chỉ trích Obsidian. Tôi yêu các game của họ, và tôi cảm thấy mình là một trong số ít người thực sự thích thú khi chơi Avowed. Nhưng với New Vegas, tôi ước rằng họ đã dũng cảm hơn một chút để thử nghiệm những điều mới mẻ hơn về mặt gameplay.
Final Fantasy VII Remake
Bối cảnh thành phố Midgar trong Final Fantasy VII Remake
Sau nhiều năm mong đợi, cuối cùng chúng ta cũng được trải nghiệm Final Fantasy VII Remake vào năm 2020. Khoảng 30 giờ chơi sau, chúng ta đã hoàn thành… 5 giờ mở đầu của game gốc, sẵn sàng rời Midgar và bắt đầu cuộc phiêu lưu thực sự.
Và rồi màn hình hiển thị danh sách thành viên đoàn làm phim (credits) hiện lên, rõ ràng Square Enix hoàn toàn hài lòng với việc kéo dài bản remake này ra lâu nhất có thể.
Điều này thật khó chịu, bởi vì hệ thống chiến đấu trong Final Fantasy VII Remake thực sự đáng kinh ngạc, với những trận đấu trùm đáng nhớ và sự cân bằng tuyệt vời giữa lối đánh tổ đội theo lượt truyền thống và phong cách hành động RPG hiện đại giống Soulslike.
Những cuộc đối đầu với Hell House hay Rude là hai ví dụ sáng chói cho điều này. Đáng buồn, để được trải nghiệm những khoảnh khắc đó, bạn phải chịu đựng quá nhiều nội dung “phình to” (bloat) và những thêm thắt vào cốt truyện gốc mà chúng làm chậm và nặng nề toàn bộ trải nghiệm.
Không phải nhân vật nào cũng cần một tiểu sử mở rộng, và chúng ta không cần một câu chuyện meta về việc “tái tạo số phận” hay gì đó tương tự. Chúng ta chỉ đơn giản muốn một cách mới để trải nghiệm tựa game RPG kinh điển đó. May mắn thay, Final Fantasy VII Rebirth đã làm tốt hơn rất nhiều ở khía cạnh này.
Final Fantasy XVI
Nhân vật chính Clive Rosfield trong Final Fantasy 16
Có rất nhiều bàn tán về việc các nhà phát triển của Square Enix đã lấy cảm hứng từ Game of Thrones khi phát triển Final Fantasy XVI. Tôi chỉ ước rằng họ đã không “nghiêm túc” đến mức sao chép cả việc chất lượng cốt truyện sụt giảm thảm hại trong những phần sau.
Cũng có một sự kiện lớn liên quan đến việc game hoàn toàn áp dụng lối chiến đấu kiểu Devil May Cry, và bất chấp mọi tranh cãi, điều này lại hoạt động cực kỳ hiệu quả. Các trận đấu trùm đúng là những màn trình diễn mãn nhãn như đã quảng cáo.
Tuy nhiên, điều tương tự lại không thể nói cho phần còn lại của game. Cái bắt đầu như một câu chuyện giật gân chính trị đầy hấp dẫn lại nhanh chóng biến thành những tình tiết JRPG rập khuôn, và tôi không thể không “đảo mắt” mỗi khi xem các đoạn cắt cảnh quan trọng trong hồi thứ hai và ba.
Nơi Final Fantasy XVI thực sự gây thất vọng nhất là việc ẩn giấu những tình tiết cốt truyện quan trọng sau các nội dung phụ tùy chọn (optional side content). Tôi đã phải cố gắng ép bản thân chơi tiếp game của bạn, và tôi không muốn bị buộc phải chơi thêm chỉ vì nhận ra mình đã bỏ lỡ một chi tiết quan trọng.
Dragon Age: Inquisition
Giao diện chiến đấu tổ đội trong Dragon Age Inquisition
Việc Dragon Age: Inquisition tồn tại đã là một kỳ tích nhỏ. Rất nhiều lời phàn nàn trong những năm qua về việc BioWare gặp khó khăn với engine Frostbite, đáng chú ý nhất là việc nó không được tối ưu hóa cho trải nghiệm RPG.
Sau nỗi thất vọng mang tên Dragon Age 2, tôi hiểu sự cần thiết phải chuyển sang một engine đồ họa bóng bẩy, mang đến hình ảnh đẹp mắt và lối chơi thiên về hành động hơn.
Nhưng khi làm điều đó, BioWare đã đánh mất đi những gì làm nên sự xuất sắc của Dragon Age. Đúng là Mass Effect đã trở thành một game hay hơn khi nó cũng trở thành một game bắn súng tốt hơn, nhưng Dragon Age: Origins đã có sẵn lối chơi tuyệt vời đáng được giữ gìn.
Sự kết hợp giữa lối kể chuyện đặc trưng của BioWare trong hội thoại cùng với lối chơi chiến thuật là một thành công vang dội. Dragon Age lẽ ra phải được nhắc đến cùng đẳng cấp với Baldur’s Gate 3.
Thay vào đó, chúng ta có một tựa game Dragon Age “pha loãng”, hướng tới số đông, không thể sánh được với các game RPG chiến thuật kinh điển khác, và không có số điểm đánh giá cao nào có thể thay đổi được điều đó.
Pokémon X & Y
Hình ảnh các Pokémon Mega Evolution trong Pokémon X và Y
Một trong những vấn đề lớn nhất với các tựa game Pokémon trên hệ máy Nintendo 3DS là chúng khá dễ bị lãng quên. Bạn có thể nghĩ rằng, sau thành công của Black & White trên Nintendo DS đời đầu, Game Freak sẽ háo hức tận dụng tối đa phần cứng mới của 3DS để tiếp tục đà phát triển đó.
Tuy nhiên, X & Y lại giống như một bước “loạng choạng” ngay từ vạch xuất phát, trong khi Sun & Moon mới là người chiến thắng thực sự của thế hệ 3DS.
Đúng vậy, vùng đất Kalos xứng đáng nhận được lời khen, nhưng việc chuyển từ một trong những câu chuyện thú vị nhất trong series sang cái thứ “nhạt nhẽo” của X & Y là một nỗi thất vọng lớn. Tôi đã hy vọng Game Freak sẽ tiếp tục chú trọng vào việc kể chuyện trưởng thành hơn, nhưng thay vào đó, chúng ta lại có một bước lùi khổng lồ.
Tệ nhất, cơ chế Mega Evolution cảm giác như bị làm “nửa vời”, không phát huy hết tiềm năng cho đến tận sau này.
Super Mario RPG: Legend Of The Seven Stars
Hình ảnh chiến đấu theo lượt trong Super Mario RPG: Legend of the Seven Stars
Nếu có một điều mà phiên bản làm lại (remake) trên Nintendo Switch của Super Mario RPG đã cho chúng ta thấy, thì đó là phiên bản gốc, dù thú vị, nhưng chắc chắn hơi bị đánh giá quá cao.
Đừng hiểu lầm; đây là một tựa game RPG tuyệt vời, tự hào với đồ họa 3D ấn tượng trên phần cứng Super Nintendo vào thời điểm đó. Tuy nhiên, so với các tựa game RPG cùng thời, nó lại cảm thấy thiếu sót.
Một lý do lớn là sự đơn giản hóa quá mức của game, khiến nó giống một game của Nintendo hơn là một JRPG truyền thống. Độ khó dễ hơn, cốt truyện cảm giác nông cạn hơn, và các cơ chế chơi cảm thấy đơn giản hóa.
Dù sao đi nữa, chúng ta phải cảm ơn thành công của Super Mario RPG, nó đã giúp Nintendo nhận ra rằng có một thị trường tiềm năng trong thể loại này, mở đường cho những tựa game xuất sắc hơn sau này như Paper Mario, Golden Sun, và Mario & Luigi.
Ni no Kuni: Wrath of the White Witch
Phong cách đồ họa Studio Ghibli đặc trưng của Ni no Kuni: Wrath of the White Witch
Bạn có thể nghĩ rằng tôi là đối tượng mục tiêu của Ni no Kuni: Wrath of the White Witch – một người vừa tốt nghiệp đại học chuyên ngành sản xuất truyền thông, thêm vào đó là việc đồ họa của game thực sự biết cách mô phỏng phong cách nghệ thuật anime mà nó lấy cảm hứng. Trên lý thuyết, đây là một công thức chiến thắng.
Tuy nhiên, Wrath of the White Witch lại đến và đi một cách khá lặng lẽ, không tạo được tiếng vang lớn như kỳ vọng.
Một khi sức hấp dẫn của phong cách trình bày từ Studio Ghibli phai nhạt, bạn sẽ còn lại một nền tảng RPG vững chắc nhưng lại không thể tận dụng đà đó để bứt phá. Dù đồ họa game được đầu tư công phu đến mức nào, các nhân vật lại thiếu đi sự sâu sắc tương xứng. Lối chơi hứa hẹn nhiều điều, nhưng cũng gần như mệt mỏi vì sự lặp lại.
Tệ nhất là không có gì thực sự gắn kết lại một cách chặt chẽ; với mỗi điểm tốt mà Wrath of the White Witch làm được, lại có một điểm gây khó chịu tương đương, mang đến một trải nghiệm không đồng đều, khiến bạn tự hỏi “đáng lẽ ra nó đã có thể tốt hơn thế nào”.
The Witcher (2007)
Geralt of Rivia trong phiên bản game The Witcher đầu tiên (2007)
Tựa game The Witcher gốc (2007) không thể nào sánh được với The Witcher 3: Wild Hunt – tựa game được giới phê bình ca ngợi rộng rãi và được coi là một trong những game RPG hay nhất mọi thời đại. Thậm chí ngay vào năm 2007, phiên bản đầu tiên đã có cảm giác khá lỗi thời.
Gọi nó là “không trực quan” (unintuitive) là nói giảm nói tránh; The Witcher 1 là một trải nghiệm gây bực bội, bị cản trở bởi quá nhiều lựa chọn thiết kế game PC kiểu cũ.
Lý do lớn nhất khiến The Witcher 3 thành công là bởi nó cuối cùng đã áp dụng những cập nhật và cải tiến về chất lượng sống cần thiết, mang đến một trải nghiệm nhập vai hấp dẫn, biết cách thu hút bạn và khiến bạn bỏ qua những khuyết điểm của nó.
The Witcher 1 lại làm điều ngược lại, liên tục nhắc nhở bạn về sự “cày cuốc” nhàm chán của những game MMORPG tồi tệ giữa những năm 2000, khiến bạn cảm giác như đang làm công việc thứ hai hơn là chơi game giải trí.
Kết luận
Như bạn thấy, ngay cả những tựa game được đánh giá cao, được cộng đồng game thủ yêu thích cuồng nhiệt, đôi khi vẫn có những mặt hạn chế khiến chúng không thực sự xứng đáng với sự “thổi phồng” mà chúng nhận được. Từ cốt truyện thiếu chiều sâu, lối chơi lặp lại, cho đến những vấn đề về thiết kế kỹ thuật, mỗi tựa game trong danh sách này đều có những lý do riêng để bị coi là “overrated”.
Điều quan trọng là, trải nghiệm game là cảm nhận cá nhân. Danh sách này chỉ mang tính chất tham khảo, đưa ra một góc nhìn khác về những tựa game đình đám. Có thể bạn hoàn toàn không đồng ý với những nhận định trên, và điều đó cũng hoàn toàn bình thường!
Hãy chia sẻ suy nghĩ của bạn về những tựa game này ở phần bình luận bên dưới nhé! Bạn có đồng ý rằng chúng bị đánh giá quá cao không, hay bạn cho rằng chúng hoàn toàn xứng đáng với lời khen ngợi? Đừng quên theo dõi tintuclienminh.com để cập nhật thêm nhiều bài viết phân tích và đánh giá game thú vị khác!
Tài liệu tham khảo:
- Bài viết gốc: //www.dualshockers.com/highly-reviewed-rpgs-that-are-overrated/